Thế là 1 ngày thu, một mùa Vu Lan nữa lại về. Nhớ u, này đó là nỗi lưu giữ đằng đẵng, khôn khéo nguôi, nhất là so với những người dân tiếp tục và đang di chuyển vô độ tuổi “xưa ni hiếm” như công ty chúng tôi giờ đây. Ta vẫn như thấy nơi đây thấp thông thoáng bóng u tao trở về nằm trong năm mon. Từ nghìn xưa, tiếp tục đem biết từng nào bài xích thơ ghi chép về Mẹ, tuy nhiên nhân mùa Vu Lan này, van trình làng cho tới người xem, bài xích thơ Ngồi buồn lưu giữ u tao xưa ở trong phòng thơ Nguyễn Duy. Đây cũng chính là bài xích thơ tiếp tục neo đậu bám theo loại thời hạn trong trái tim độc giả những xúc cảm thơ tuy nhiên tuồng như từng tất cả chúng ta người nào cũng đều thấy bóng hình người u thân thiện yêu thương của chủ yếu bản thân, trong mỗi vần thơ - ca dao của Nguyễn Duy.
Bài thơ Ngồi buồn lưu giữ u tao xưa đó là nỗi lưu giữ cảm động của những người con cái về u. Trong một lượt tiếp chuyện Nguyễn Duy ở Đà Lạt, thi sĩ tiếp tục giãi bày với bọn chúng tôi: “Mẹ tôi mất mặt sớm. Tôi và em gái tôi ở với bà nước ngoài. Hình hình ảnh về u vô bài xích thơ Ngồi buồn lưu giữ u tao xưa đó là hình hình ảnh bà nước ngoài tôi hồi đó… Những tối hè trời vô, gió máy non bà tôi thông thường trải chiếu cói bên trên mặt mày đê sông Mã, với mọi con cháu ở nhìn trăng, kể chuyện “Hằng Nga”, chuyện “Thằng Cuội” hoặc là kiểm điểm “một ông sao sáng sủa, nhị ông sáng sủa sao, tía ông sao sáng…”
Tiêu đề và cấu kết của bài xích thơ đó là một trong mỗi câu ca dao phổ biến về u của ông thân phụ tao, đem kể từ nghìn xưa. Đây có lẽ rằng cũng đó là mạch mối cung cấp vô vàn chảy xuyên suốt bài xích thơ. Bài thơ được mở màn vì thế những tâm tình xót xa cách cho tới khôn khéo nguôi, thân thiện một không khí chan chứa linh tính trở nên kính:
Bần thần mùi hương huệ thơm sực đêm
Khói nhang vẽ nẻo lối lên Niết bàn
Chân nhang lấm láp, tro tàn
Xăm xăm bóng u trần thế thuở này.
Trong tối, hình bóng u bám theo sương nhang hiện tại về vô hồi ức chan chứa cảm thông. Mẹ tiếp tục ra đi, tuy nhiên “chân nhang lấm láp” và “xăm xăm bóng mẹ” đã mang tao cho tới với u. Và quả thực, “mẹ ta” tiếp tục hiện tại về, rõ rệt vô nỗi “bần thần” khó khăn miêu tả của một đời túng thiếu khó:
Mẹ tao không tồn tại yếm đào
Nón say mê thay cho nón thúng quai thao team đầu
Rối ren tay túng, tay bầu
Váy nhuộm bùn, áo nhuộm nâu tư mùa.
Chỉ với bao nhiêu câu thơ ngắn ngủi ngủi này, Nguyễn Duy tiếp tục trình bày lên toàn bộ. Đã trả tao về với những người u túng thiếu khó khăn, xấu xí hàn. Mẹ tao “không đem yếm đào”, “không nón quai thao” và cũng chẳng đem áo tứ thân thiện, chít khăn mỏ quạ, tuy nhiên hiện thị lên vô tê liệt chỉ là 1 người u vùng quê, đơn sơ, chân lấm, tay bùn cả đời gieo neo, vất vả. Chính việc dùng tài tình những kể từ láy “bần thần”, “lấm láp”, “xa xăm”, “rối ren” trong mỗi câu thơ này càng tô đậm thêm thắt cuộc sống đời thường lam lũ của u, tuy nhiên này cũng là thủ pháp nhằm tôn vinh bố mẹ cao thâm. Lời thơ giản dị, thân thiết với từng người:
Cái cò… sung chát… khoan chua
Câu ca u hát gió máy trả về trời
Ta lên đường đầy đủ kiếp con cái người
Cũng ko lên đường không còn bao nhiêu lời nói u ru.
Kỷ niệm về u dồn nén nhằm rồi cứ thế ùa vô tâm tưởng từng người con cái. Ta lưu giữ cho tới u bản thân, không chỉ là ở những lời nói ru mộc mạc, tấm lòng mà còn phải ở những phần quà quê giản dị - này đó là những “trái hồng”, “trái bưởi”, là những tối “Mẹ rời khỏi trải chiếu, tao ở kiểm điểm sao” và “Bờ ao đom đóm chập chờn”… Những hồi ức này khiến cho từng tất cả chúng ta như thấy một góc nhỏ của tuổi tác thơ bản thân đang được hiện lên trong mỗi câu lục - chén bát tài hoa ở trong phòng thơ.
Sợi chỉ xuyên thấu bài xích thơ và là mối cung cấp hứng thú chủ yếu của bài xích thơ là lời nói ru của u. Lời ru ấy không chỉ là trả tao vô giấc mộng lúc còn thơ ấu, tuy nhiên nó còn bám theo tao lên đường đầy đủ cuộc đời:
Mẹ ru cái lẽ ở đời
Sữa nuôi phần xác, hát nuôi phần hồn.
Và rồi thi sĩ tiếp tục trình bày lên sự lo ngại về hát ru tiếp tục và đang được ngày 1 mất tích vô cuộc sống ngày nay:
Bà ru mẹ… u ru con
Liệu tương lai những con cái còn lưu giữ chăng?
Quả thiệt sự lo ngại ở trong phòng thơ là trọn vẹn đem hạ tầng. Ngày ni, giờ hát ru con cái đa số không thể được những u trẻ con dùng. “Bà ru mẹ… u ru con” tưởng chừng như là 1 quy luật muôn thuở, không bao giờ thay đổi, một nét xin xắn văn hoá kể từ nghìn xưa của dân tộc bản địa, xứng đáng trân trọng, lưu giữ gìn và đẩy mạnh thì đang được dần dần bị quên khuấy, mai một!?
Thơ Nguyễn Duy mộc mạc, thắm thiết và ngấm đậm màu trữ tình vẫn mang ý nghĩa triết luận như là 1 tổng thành quả đời:
Ta lên đường đầy đủ kiếp con cái người
Cũng ko lên đường không còn những lời nói u ru.
Ở trên đây, tao phát hiện sự đồng bộ của Nguyễn Duy với Chế Lan Viên, mặc dù phong thái ghi chép thân thiện nhị thi sĩ trọn vẹn không giống nhau. Sự đồng bộ ấy thể hiện tại ở câu thơ của Chế Lan Viên:
Con mặc dù rộng lớn vẫn chính là con cái của mẹ
Đi xuyên suốt đời lòng u vẫn bám theo con…
Ngồi buồn lưu giữ u tao xưa là 1 loại hồi ức tuyệt đẹp nhất về người u. Nhân mùa Vu Lan về, lại càng lưu giữ u nhiều hơn nữa, càng cám ơn thi sĩ tiếp tục cho tới tao những câu thơ - ca dao đẹp nhất về u. Điều tê liệt càng nhắc nhở bọn chúng ta: những ai còn u càng phải ghi nhận trân trọng rộng lớn đức sinh trở nên, chăm sóc dục của u. Những ai u tiếp tục khuất lại càng thấy xao xuyến, lưu giữ u khẩn thiết như lời nói ru êm êm nhẹ nhõm của những câu thơ lục chén bát tài hoa tuy nhiên Nguyễn Duy tiếp tục phát minh.
Có thể xác minh, Ngồi buồn lưu giữ u tao xưa là 1 trong mỗi bài xích thơ hoặc nhất ghi chép về u. Hay bởi vậy là tình thương tấm lòng kể từ lòng lòng thi sĩ Lúc lưu giữ với những người u thân thiện yêu thương của tôi. Hay còn bởi vậy là độ quý hiếm nhân bản, là truyền thống lâu đời dân gian trá kể từ ngàn đời ni, không chỉ có vậy nó không chỉ là là 1 giọng thơ nữ tính, thắm thiết, mà còn phải triết lý nhân bản của tình khuôn tử. Nhà thơ Nguyễn Duy từng tâm sự: “văn chương thời nào thì cũng cần thiết va cho tới kinh mạch của xã hội, còn nếu như không được vì vậy thì nó đơn giản thú kể chuyện lặt vặt qua loa ngày… Để đem văn thiệt tiếp tục khó khăn, được dương thế đồng ý lại càng khó khăn rộng lớn. Làm văn vẻ thiệt là nên rũ gan liền ruột bản thân ra”. Phải chăng, vì vậy tuy nhiên bài xích thơ Ngồi buồn lưu giữ u tao xưa tiếp tục sinh sống mãi nằm trong năm mon, sinh sống mãi trong trái tim từng tình nhân thơ khu đất Việt.